Tặng em - Người lính áo trắng

Xin đăng lại những vần thơ đầy yêu thương nhưng không ủy mị mà rất đỗi hiên ngang. Mới đây thôi, chưa tròn một năm, cơn ác mộng mang tên COVID đã lấy đi sinh mạng của hơn 60.000 người, hậu quả vẫn còn dây dớt tới tận ngày hôm nay…

Ánh sáng mong manh

Gắng nối dài sự sống

Chẳng biết thằng con đọc ở đâu về toang toang với bố “con thấy người ta bảo là nếu mà chết mà còn còn được người thân nhắc đến ngày tối thiểu 4 lần thì coi như vẫn sống bố ạ”. Tôi cười đáp: vậy là ông Sinh nhà mình vẫn còn sống đấy, vì có bố và mày vẫn nhớ tới ông, nhắc tới ông hàng ngày

Thư gửi con trai

Tất cả những gì hữu ích, cần thiết, không quá uỷ mị, đủ rắn rỏi để chấp nhận qui luật sinh tử muôn đời…để khi ta vắng mặt con cái có thể vững bước đi tiếp. Tôi cảm nhận như vậy, còn bạn?
Trang 3 trong 3 << < 1 2 3