Tặng em - Người lính áo trắng 

Xin đăng lại những vần thơ đầy yêu thương nhưng không ủy mị mà rất đỗi hiên ngang. Mới đây thôi, chưa tròn một năm, cơn ác mộng mang tên COVID đã lấy đi sinh mạng của hơn 60.000 người, hậu quả vẫn còn dây dớt tới tận ngày hôm nay…

Chia tay em , mùa thu vàng lá đổ

Vào miền Nam nơi trận chiến hoang tàn

Một cuộc chiến không tiếng bom, làn đạn

Chỉ lặng thầm nhưng khốc liệt - NCoVi.

***

Sức em yếu, người em bé nhỏ

Cha em mất còn chưa quá thất tuần

Dứt áo em đi chị biết nặng nỗi lòng

Hai con thơ sắp bước vào năm học

Mẹ vắng nhà bài vở phải tự lo.

Thằng con lớn nó già đời vậy đó

Nhưng sao khỏi nỗi nhớ mẹ vô bờ

Đứa con gái chẳng bao giờ vắng mẹ

Bởi đêm khuya luôn có mẹ ở bên

Giờ nửa đêm con bất chợt tỉnh giấc

Gọi tên mẹ “mẹ ơi, con nhớ mẹ!’

***

Gắng lên em, trận chiến sẽ sớm tàn

Em sớm sẽ về bên mẹ và con thơ

Sớm sum vầy với niềm vui, hạnh phúc

Gắng lên em, vì dịch bệnh chưa dứt

Góp sức mình cho cuộc chiến không tên

Có mẹ ở nhà, có chồng luôn bên

Các con sẽ tự hào vì em lắm

Bởi nhà mình có một chiến sỹ mặc Blu.

 

Tác giả: Hường Nguyễn

Đoàn công tác chi viện phòng chống dịch COVID các tỉnh phía Nam/ Bệnh viện Mắt Trung ương

 

186 Go top